Mai Châu - Hành trình khó quên

11.29 am (19/5/2017)

Xe đang ở trên đèo, con đường ngoằn nghèo, uốn lượn quanh hông những rặng núi đá sừng sững bên tay trái. Bên phải là một lòng chảo rộng lớn phủ một thảm cỏ xanh, lác đác dưới vài ngôi nhà. Trong xe, mấy đứa lớp tôi hát hò ầm ĩ, mấy đứa còn lại ngủ thiếp đi, ngon lành. Không khí đang thật yên ắng.

 

 

3.41 pm (19/5/2017)

Trời đang dần tạnh mưa, mong hửng trời sớm để kịp chơi team building. Tôi rất mong chờ nó!

 

 

4.45 pm (19/5/2017)

 

Hôm nay thực sự chơi rất vui, dù lớp tôi không thắng. Tôi thích nhất trò ném bột màu. Mỗi lớp có một đứa được quấn kín bằng giấy vệ sinh và chúng tôi có nhiệm vụ vừa phải tấn công xác ướp đội khác vừa phải bảo vệ xác ước lớp mình. Đầu trận, chúng tôi sắp xếp để những đứa to con nhất ôm thành vòng tròn bảo vệ xác ướp. Nhưng đến gần cuối, bị tấn công dữ dội, không ai bảo ai, chạy về ôm chầm lấy vòng tròn ấy, vòng tròn ngày càng vững chãi. Và trong lúc ấy, chúng tôi bắt đầu hô “10A1”. Và chính lúc cả lớp đang ôm nhau như vậy, tôi thấy được tình cảm đoàn kết trong lớp như thế nào. Tất cả mọi người hòa làm một.

 

 

Tôi tự dưng thấy yêu lớp mình nhiều đến lạ thường! Đây có lẽ sẽ là một kỳ niệm khó quên cho 3 năm học cấp 3 ở trường cho cả chúng tôi và cô giáo chủ nhiệm.

 

 

9.34 pm (19/5/2017)

Chúng tôi vừa từ bãi sân đất ở bản – nơi tổ chức đốt lửa trại. Sau khi thưởng thức những vũ điệu êm đềm, mượt mà của những cô gái Thái Trắng và cả những tiết mục do chính học sinh trường biểu diễn, chúng tôi bắt đầu đốt lửa trại. Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, nhạc được mở, chúng tôi gần như hét lên vì phấn khích. Chúng tôi nắm tay nhau chạy quanh ngọn lửa, nhảy theo tiếng nhạc sôi động. Đứa nào cũng nhễ nhại mồ hôi; có lẽ do sức nóng của ngọn lửa và chính cái nhiệt trong người bọn nó. Tất cả mọi người, cả những em khối 9 cho đến các anh chị 11 đều tận hưởng không khí này, rũ bỏ stress sau một năm học căng thẳng vậy. Đặc biệt mấy em lớp 9 chắc hẳn đã bớt phần nào căng thẳng để tiếp tục đối đầu với kỳ thi chuyển cấp trước mắt. Mặc dù có mệt, nhưng trông ai cũng thật tươi cười vui vẻ.

 

8.23 am (20/5/2017)

Chúng tôi đang bước đi trên một con đường đất đi xuyên qua một cánh ruộng rộng lớn, màu thóc đang bắt đầu ngả vàng, bao quanh chúng tôi là những dãy núi đá được phủ lớp xanh lá. Những ngọn núi này không cao lắm so với mặt đất trên đấy, nhưng bên hông chúng những đám mây cứ từng dải từng dải uốn lượn. Tổng thể tạo nên một bức tranh thật tuyệt vời khiến tôi tưởng chừng đây là một chốn cao khác nằm ở lưng chừng dãy núi cách biệt với mặt đất nơi Hưng Yên, Hà Nội. Và trên bầu trời xanh thi thoảng lại có những đàn chim trắng bay tạo thành hình chữ “V” thật đẹp mắt. Thật yên bình!

 

 

10.15 am (20/5/2017)

Chúng tôi đang ở trong một xưởng thêu dệt thủ công, ngắm nhìn cách họ làm nên những tấm vải mới hiểu tại sao giá đồ thổ cẩm lại cao như vậy. Thật sự phải rất tỉ mỉ và khéo léo. Mà ở đây cũng có rất nhiều mẫu đồ đẹp. Tôi phải mua một cái túi con con xinh xinh cho bà ngoại tôi mới được!

 

 

13.00 pm (20/5/2017)

Chiếc xe xanh của chúng tôi đang chuẩn bị bắt đầu chuyển hướng về trường. Hai ngày 1 đêm tuy thật ngắn ngủi nhưng để những kỷ niệm, khoảnh khắc khó quên và quá nhiều cảm xúc đủ để chúng tôi tiếc nuối khi bước chân lên bậc xe, hướng mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn lần cuối những căn nhà sàn gỗ. Những cánh đồng lúa, núi đá vừa hùng vĩ vừa thơ mộng. Chuyến đi đã mang đến những trải nghiệm mới lạ, mang mọi người đặc biệt là lớp tôi đến gần nhau hơn và tình cảm, đoàn kết hơn bao giờ hết.

 

 

Điều khiến tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc và rung động. Thôi, Cảm ơn và Tạm biệt Mai Châu, xe lăn bánh rồi!

 

 

Bài tin liên quan
Tin tức
Tin tức
Tin đọc nhiều